" Cậu có ước vọng gì không ? "
" Hãy để chúng tôi thực hiện nó . "
" Nè , Ngô Ngọc Lâm , nghĩ gì đó ? " Ngô Ngọc Lâm giật mình , thoát khỏi thế giới riêng của bản thân .
" Sao hôm nay nhìn anh sa sút thế , mệt à ? Tập luyện cũng không ra sức . " Đỗ Dương Nguyên đặt khay thức ăn xuống bàn , kéo ghế ngồi cạnh Ngô Ngọc Lâm .
Ngô Ngọc Lâm khẽ nhăn mày , xoa trán một lúc rồi mới chầm chậm đáp :
" Không có gì . Đêm qua gặp ác mộng nên ngủ không ngon . "
"Cái gì ? Anh mà gặp ác mộng hả ? Có cần em giúp một tay không , đảm bảo quậy với em một buổi thôi cũng đủ làm anh mệt từ đến mức có thể ngủ một mạch đến sáng luôn đó hì hì . "
Ngô Ngọc Lâm không nói gì mà chỉ lắc đầu , vẻ mặt mệt mỏi . Ngô Ngọc Lâm lúc này rất lạ , rất rất lạ . Người này thông thường vẫn luôn khoái trò giả ngầu , cho dù mệt đến đứt hơi cũng không thể hiện ra ngoài . Vậy mà bây giờ anh ấy lại bày ra dáng vẻ sầu não như thế, hẳn là có chuyện .
" Mệt thật à ? " Đỗ Dương Nguyên buông cái muỗng trên tay , vỗ vỗ lên vai Ngô Ngọc Lâm . " Ổn không ? Có cần em gọi giáo y không ? "
" Không cần đâu . Anh nghĩ , anh sẽ đi nghỉ sớm một chút . " Vừa dứt lời thì Ngô Ngọc Lâm đã đứng dậy , có phần hơi lảo đảo mà rời khỏi nhà ăn. Đỗ Dương Nguyên hậm hực nhìn theo rồi ngồi nuốt một muỗng cơm lớn . Không biết tên này bị sao nữa ? Còn không chịu nói ra .
Đầu óc Ngô Ngọc Lâm lúc này thật sự không ổn , trống rỗng và hỗn loạn . Ngô Ngọc Lâm cũng không biết làm sao mà cậu có thể về đến được kí túc xá , trèo lên giường và nằm phịch xuống . Khoảng thời gian này đầu óc cậu cứ mơ mơ hồ hồ . Cậu chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh của những người bạn cùng phòng vang lên xung quanh mình vài phút sau đó . Hình như có giọng của An Lạc Lạc , hỏi Ngô Ngọc Lâm có cần uống thuốc hay không . Ngô Ngọc Lâm lắc đầu , vì cậu biết bản thân không đau đầu , mà là không tỉnh táo , Có bàn tay ai đó vỗ nhẹ lên vai cậu an ủi , cũng có người hỏi thăm điều gì đó mà Ngô Ngọc Lâm không còn nghe rõ nữa. Đèn của kí túc xá cuối cùng cũng tắt . Ai nấy đều đã lên giường . Nhưng câu chuyện của họ cũng chỉ mới bắt đầu .
" Ngô Ngọc Lâm , Ngô Ngọc Lâm ? " Dường như có một sức mạnh nào đó khiến Ngô Ngọc Lâm tỉnh táo trở lại . Lúc này đây cậu có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện đang xảy ra .
" Cậu đã sẵn sàng chưa ? "
" Sẵn sàng ? Sẵn sàng cho việc gì cơ chứ ? "
" Chào mừng các cậu đến với thế giới của chúng tôi . "
Ngô Ngọc Lâm cảm thấy một luồng sáng chói loà ập chiếu đến cậu . Cậu muốn tránh nó đi , nhưng toàn cơ thể lại cứng nhắc , không thể cử động được .
" Khoan , khoan đã . " Ngô Ngọc Lâm rơi vào hôn mê trước khi kịp nói thêm bất cứ lời nào nữa .
Lúc Ngô Ngọc Lâm tỉnh lại , cậu đã thấy người mình đau nhức và lạnh buốt , vì cậu không nằm trên cái giường chật chội của kí túc xá , mà trên một mặt sàn cẩm thạch lấp lánh trắng toát . Ngô Ngọc Lâm bật dậy ngay tức khắc , dáo dác nhìn xung quanh .
" V . . . Việc quỷ quái gì đang xảy ra đây chứ ? "
Nơi đây không phải là đại sảnh của Trường Quân Sự , cũng không phải là một nơi nào đó trong thành phố A , càng không phải là Trung Quốc . Đỗ Ngọc Lâm đang nằm giữa sảnh đường của một toà biệt thự cổ được xây dựng theo phong cách Châu Âu . Sảnh trước rộng , ốp gạch cầm thạch trắng , hai bên đặt những bức tượng đồng tráng lệ . Đỗ Ngọc Lâm run rẩy cả người , chuyện quái gì đang xảy ra vậy ? Chẳng lẽ dàn sĩ quan lại có trò gì mới để " chơi khăm " các lính mới sao ? Làm sao mà lại . . . .
" Nguyên Nhi ? " Đỗ Ngọc Lâm ngồi bật dậy , chạy đến bên một bóng người đã bất tỉnh . " Còn cả An Lạc Lạc , Hồ Nghiêu, Âu Chí Lương? " Tâm trí của Ngô Ngọc Lâm đã rối tung hết cả lên rồi . Đỗ Ngọc Lâm nhanh chóng lay lay người Đỗ Dương Nguyên . " Nguyên Nhi , Nguyên Nhi ! Tỉnh dậy đi ! "
" Cái gì vậy chứ ? Để yên cho ông ngủ . " Đỗ Dương Nguyên lầm bầm, tay chân vung vẩy loạn xạ . Em có tật gắt ngủ đấy , đừng có mà làm phiền.
Đỗ Ngọc Lâm gấp đến mức phải đánh vài cái lên má nhóc con này . " Trời ơi , dậy mau Nguyên đại ca ca . "
" Gì mà ồn ào thế Đỗ Ngọc Lâm ? Mới sáng sớm mà , với lại em khoẻ rồi à ? " Âu Chí Lương đã tự tỉnh , mặc dù mắt vẫn còn nhằm , nhưng người cũng đã bật dậy rồi .
" Âu Chí Lương , có chuyện rồi ! Anh mở mắt ra mà xem chúng ta đang ở đâu ? " Ngô Ngọc Lâm hét lớn , có chút mất cả khống chế .
" Cái gì mà " chúng ta đang ở đâu " chứ . " Âu Chí Lương hậm hực nói , nhưng rồi cũng mở một bên mắt ra . Vừa nhìn những cột trắng xa lạ trước mắt , anh đã giật nảy mình , mở to cả hai mắt . Âu Chí Lương nhìn quanh quất, há hốc miệng : " Trời ơi đây là đâu vậy ? "
" Em không biết đâu , đánh thức ba người này trước đi ! "
Âu Chí Lương vẫn còn chưa thể tin vào mắt mình . " Tại sao chúng ta lại ở đây chứ ? Sĩ quan không hề thông báo gì về việc này mà ? Hơn nữa gần đây cũng không có bài kiểm tra nào , rốt cuộc là sao vậy ? . . . " Trong khi Âu Chí Lương còn đang tự tìm cho mình một lý do thích hợp thì cuối cùng Ngô Ngọc Lâm cũng đánh thức được Đỗ Dương Nguyên .
" Nè , đau đó , Ngô Ngọc Lâm ! Anh không thể nhẹ nhàng chút hả ? " Đỗ Dương Nguyên ngồi dậy , xoa xoa mắt . Đỗ Dương Nguyên chưa kịp ngáp một cái thật dài cho sảng khoái thì khung cảnh trước mắt đã làm em sợ đến tình cả ngủ .
" Đây là nơi " quỷ " gì vậy ? ! "
Waiting for the first comment……
Please log in to leave a comment.